Toru Watanabe
Thực ra ngoài việc học, tớ đến đây còn vì một lý do khác. Tớ muốn trốn khỏi những cảm xúc mơ hồ về cậu, khỏi những lần khắc khoải chờ mong cậu sẽ dừng lại và đợi tớ ở đâu đó. Tớ muốn đi thật xa, đến một nơi chẳng ai biết ai là ai, và bắt đầu sống một cuộc sống mới.
Con người ở đây, theo cảm quan của tớ, không khác người Sài Gòn là mấy. Cứ đối xử tốt với họ thì có lẽ họ cũng chẳng thiết gì làm mình khó dễ. Có chăng là phong vị và tập tục khá mới lạ. Đồ ăn cũng tạm, nhưng tiệm cà phê thì ít vô cùng. Ở đây người ta không có cà phê cóc, thay vào đó là những quán trà chanh. Ngày đầu tiên tớ phải cuốc bộ chừng năm cây số mới tìm được một chỗ bán cà phê (ở Circle K mới vui cơ). Sau này tớ mới vỡ ra là ở gần nhà có một tiệm TCH, không ngờ là gần tới như vậy.
Cửa hàng TCH đó là thứ duy nhất ở đây nhắc tớ nhớ về Sài Gòn, và về cậu nữa. Tớ sẽ lui tới tiệm cà phê này mỗi khi tâm trí đã mỏi mệt và cần một nơi để dừng chân, và hi vọng rằng ở đâu đó tại TP.HCM, cậu cũng đang đọc những dòng chữ viết trong vô thức này, tại một quán TCH nào đó bọn mình từng ghé.
Tớ mong là cậu sẽ luôn tìm được hạnh phúc ở cửa hàng của cậu, và tớ mong cuộc sống của cậu sẽ luôn tốt đẹp.